Chúng ta có thể đi qua nhiều mối tình, nhưng lại chưa chắc đã cắt nghĩa được tình yêu là gì…
Hãy trả lời thành thật và thẳng thắn với tôi đi, cho dù bạn chưa từng có người yêu, hoặc bạn đã từng yêu một ai đó… thì bạn đã chắc rằng bạn biết tình yêu là gì hay chưa? Nếu là chưa, vậy thì đừng vội lên tiếng ca thán về cái việc ế ẩm của mình. Hoặc là ngừng than vãn về cái việc bị ai đó "sút bay" ra khỏi cuộc đời của họ. Bởi vì tình yêu không đơn giản là hai người tìm thấy nhau, cho nhau những rung cảm, và cứ thế phơi phóng ở với nhau về lâu về dài như trong những câu chuyện cổ. Tình yêu là một đoạn đường dài, và mỗi bước chúng ta đi đều cần rất nhiều sự kiên nhẫn.
Tôi nghe cô bạn tôi kể về hai cuộc tình của cô ấy. Về một mối tình dài bảy năm, và một mối tình hai tháng. Mối tình bảy năm giống như một tài khoản tiết kiệm mà cô ấy đã đóng góp hết cả thanh xuân tươi trẻ của mình. Bạn biết đấy, khi người ta mở một tài khoản tiết kiệm cũng đồng nghĩa với việc người ta đặt vào trong đó rất nhiều hy vọng, đúng chứ? Và bạn tôi cũng vậy. Cô ấy hy vọng rằng bằng sự chân thành của mình, cô ấy sẽ có được một chút vốn liếng để làm tin giữa cuộc đời đầy giông bão. Cho nên cô ấy yêu hết mình, yêu nhiệt tình, cố gắng vun vén và gìn giữ cho cuộc tình ấy bền lâu theo tháng ngày. Cũng là lẽ thường thôi, vì mấy ai yêu mà muốn kết thúc, huống hồ lại là một mối tình dài và lâu đến thế!
Nhưng rồi cũng có một ngày mà bạn tôi không thể chịu đựng được thêm nữa. Cô ấy nói chia tay. Cô ấy thu dọn quần áo và rời khỏi căn nhà chung với bạn trai, nhẹ tênh. Lúc tôi hỏi cô ấy, tại sao bảy năm qua không đủ để níu cô ấy lại? Tại sao đã cố gắng để hòa hợp nhau trong bảy năm lại không thể tiếp tục được nữa? Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng mỏi mệt.
"Là vì anh ấy chỉ toàn để tớ phải làm mọi thứ một mình."
Nghĩa là, bạn trai cô ấy để cô ấy tự đi chợ, tự nấu ăn, tự lau sàn, tự giặt giũ, tự phơi phóng,… Còn anh ấy chỉ việc đi làm về, vứt cặp xách ra sô pha và nằm kềnh trên giường ngủ, hoặc là chơi game. Tôi hỏi cô ấy sao không đề nghị được giúp đỡ, thì cô ấy lại càng chán chường hơn khi nói rằng:
"Anh ấy chỉ ừ hữ một vài lần, rồi thôi. Đâu lại vào đấy!"
Ồ, tôi bắt đầu tò mò sang mối tình sau của cô ấy. Với một người con trai mà cô ấy mới quen được hai tháng, nhưng cô ấy lại ngọt ngào gọi anh chàng là "thiên đường". Tôi hỏi liệu anh chàng người yêu cũ có từng là "thiên đường" của cô ấy không? Thì cô ấy thẳng thắn rằng: không!
Bởi vì "thiên đường" của cô ấy bây giờ là một người đàn ông không bao giờ để cho cô ấy phải làm cái gì đó một mình. Ví như cô đi chợ và nấu ăn, thì anh sẽ rửa tráng bát. Nếu cô giặt giũ và phơi phóng quần áo, thì anh sẽ đi lau sàn. Khi cô ngồi nghỉ xem TV thì anh ngồi cạnh bên đọc sách… Luôn luôn là không-để-cho-cô-ấy-một mình.
Thế đấy, vẫn là tình yêu, với cùng một cô gái, nhưng cách đối xử của hai chàng trai sẽ đưa câu chuyện tình tới hai kết cục khác nhau. Tôi biết không thể so sánh mối tình bảy năm với mối tình hai tháng, nhưng cảm nhận của con gái trong chuyện tình yêu hẳn là luôn luôn đúng.
Đến lúc này thì tôi lại vô tình nhớ tới bộ phim ngoài rạp mà tôi đã cùng bạn trai đi xem và tôi đã phải dựa vai anh ấy để khóc thút thít. Trong Me Before You, có một cảnh khi Will rất ốm, anh nằm bẹp trên giường và đương nhiên không thể cựa quậy, anh nói với Lou rằng hãy kể gì đó thú vị cho anh nghe đi. Lou hát cho anh nghe một bài hát trẻ con và kể về món đồ yêu thích nhất của cô khi còn nhỏ, là một chiếc quần tất với những sọc đen và vàng như ong nghệ.
Lou, với tính cách hồn nhiên của mình, nhanh chóng quên đi câu chuyện đó. Nhưng Will thì không. Sinh nhật Lou, Will đề nghị được tới dự. Trước khi trở về nhà, anh đã tặng Lou món quà khiến cô phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên và phải chạy đi thử ngay lập tức. Lou gọi đó là "đôi tất tuyệt vời nhất trên đời"- đôi tất ong nghệ như khi cô còn bé.
Thật tuyệt phải không? Thật tuyệt khi có ai đó nhớ từng chi tiết nhỏ về bạn, không phải vì bạn cứ nhắc đi nhắc lại hoài, mà bạn chỉ nói đúng một lần, nhưng vì họ thương, nên họ nhớ. Trong khi cũng ở buổi sinh nhật đó, người bạn trai lâu năm của Lou lại tặng cho cô món quà mà cô không mấy hào hứng, thậm chí còn có phần cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị…
Đến cuối cùng thì tình yêu cũng không phải là thời gian dài hay ngắn, là người đến trước hay người đến sau. Mà tình yêu chính là từ những quan tâm dành cho nhau, sự thấu hiểu nhau, cảm thông và san sẻ - một cách tình nguyện, một cách chân thành, một cách giản đơn nhưng vô cùng tinh tế.
Tôi nghĩ rồi chúng ta ai cũng sẽ yêu và tìm thấy tình yêu phù hợp cho đời mình. Nhưng chúng ta cũng sẽ chỉ chọn ở bên người mà cho chúng ta biết tình yêu là gì, bằng cái cách mà họ trao cho ta tình yêu.
Nhận xét
Đăng nhận xét
Cảm ơn bạn đã chia sẻ nhận xét của mình
Những nhận xét của bạn sẽ giúp tôi viết thêm nhiều bài hay